Để sử dụng Internet ở Triều Tiên, bạn phải là tầng lớp cấp cao. Và kể cả khi như vậy, chính phủ dễ dàng biết hết người đứng sau chiếc máy tính là ai
Việc sử dụng máy tính và phương thức kết nối rất hạn chế ở Triều Tiên
|
Vụ sập Internet ở Triều Tiên đang gây chú ý cho dư luận thế giới. Nó có liên quan đến việc Mỹ tuyên bố “đáp trả tương ứng” với cáo buộc tin tặc Bình Nhưỡng tấn công mạng Sony trước đó hay không? Câu trả lời chưa có. Nhưng trước hết, người tò mò có thể tự hỏi: Ở Triều Tiên có Internet? Nếu vậy nó hoạt động thế nào?
Thô sơ, hạn chế, kiểm duyệt
Bạn không thể sở hữu máy fax cá nhân ở Triều Tiên, và việc gửi fax đi đâu cũng phải bị kiểm tra. Sở hữu đĩa nhạc Hàn Quốc có thể lãnh án tù. Vậy, đối với máy tính và Internet thì sao?
Vox Media mô tả việc sử dụng Internet hay một giao thức kết nối tương tự như vậy là điều được kiểm duyệt chặt chẽ. Trên thực tế, trang thông tin này nói rằng đa phần người Triều Tiên không biết Internet là gì. Nếu có ở Bình Nhưỡng, vài người thuộc tầng lớp thượng lưu sẽ nói đó là Kwangmyong.
Kwangmyong là mạng lưới khép kín cung cấp giao thức liên lạc nhưng ở dạng “intranet” (một dạng mạng nội bộ, khác với Internet toàn cầu – NV). Kwangmyong được mô tả chạy trên nền Microsofts giả, phiên bản lậu tiếng Nhật. Nó có thể cung cấp dịch vụ email, trang web – nhưng là vài “web” nhất định chứ không phải “web” như cách mọi người hiểu.
Chủ tịch Kim Jong-un (giữa) nằm trong số những người sử dụng internet “thật”
|
Và để vào mạng Kwangmyong cũng khó, vì cần sở hữu một chiếc máy tính. Máy tính ở Triều Tiên phải được chính phủ duyệt mới cho sử dụng, “như việc sở hữu một khẩu súng” theo cách nói của Vox Media. Và Morning Panda là hãng sản xuất máy tính hợp pháp duy nhất, mỗi năm chỉ ra khoảng vài ngàn chiếc.
Như vậy, chỉ một số ít những người có thẩm quyền hoặc giới thượng lưu mới tiếp cận World Wide Web, tức internet đích thực như thế giới.
Internet đích thực được dùng thế nào?
Vox Media và nhiều trang báo khác đều thống nhất rằng ở Triều Tiên chỉ có 1.024 địa chỉ IP cấp cho 25 triệu người. IP là địa chỉ có thể dùng để xác định vị trí máy tính tham gia Internet.
Để so sánh, nước Mỹ có “hàng tỉ IP cho 316 triệu người”, theo Vox Media. Đồng nghĩa nếu sử dụng Internet ở Triều Tiên, người dùng sẽ “hiện nguyên hình” với chính phủ. Rất dễ kiểm soát.
Các kết nối Internet của Triều Tiên đều đi qua một đường chạy từ Bình Nhưỡng, qua vùng núi phía bắc của Triều Tiên và Trung quốc. Đây là điểm mở ra kết nối của Triều Tiên, do công ty nhà nước China Unicom chịu trách nhiệm quản lý máy chủ lớn.
Nhà lãnh đạo Triều Tiên Kim Jong-un|
|
Với những tầng lớp được sử dụng internet, đây cũng chưa hẳn là điều dễ chịu. Theo đánh giá của Vox Media, băng thông của Triều Tiên rất hẹp, chạy trên “những thiết bị cũ kỹ”.
Những lý do trên đã giải thích một sự thật rằng, đa phần những người Triều Tiên khác thậm chí chưa biết Bình Nhưỡng là gì, vì nếu chưa đến đây họ cũng chẳng có công cụ gì để thấy được nơi này hoặc xem ảnh chụp, video...
Mặc dù vậy, chính phủ Triều Tiên vẫn sử dụng Internet để làm công cụ tuyên truyền, thông tin nước ngoài, cũng như... đào tạo "chiến binh mạng" để phục vụ những cuộc chiến thế giới ảo, Vox Media nói.
Theo Thanh Niên
Mời bạn xem thêm: